DH- hồi 5

** — Hồi 5: Máu thề — **

( Năm Hoàng Thiên thứ 25)

Gió hiu hiu thổi, Lạc Quý giật mình thức giấc vì tiếng của mành trúc lay động. Bóng của Lạc Vĩnh An dần dần hiện ra nhòe nhòe như ảo giác. Ánh trăng không đủ soi rõ bất cứ vật gì. Mùi rượu nồng xốc thẳng vào mũi khiến Lạc Quý choáng váng nhất thời. Với tay châm đèn, chàng hỏi:

–         Cha, sao vậy?

–         …

Lạc đại nhân chỉ ngầm ngừ không rõ tiếng. Ngài khoát tay áo đánh đổ ngọn đèn, bóng tối lại ập xuống gian phòng mới sáng được giây lát.

–         Ngươi…ngươi có thả hoa vào bể Ngọc không ?

–         Dạ không. Sao ạ thưa cha?

Đôi mắt Lạc Vĩnh An lóe lên tia vui mừng trong bóng tối. Khóe môi giật giât, lòng như trút được gánh nặng. Cả thân hình cao lớn đổ xuống người Lạc Quý. Trước khi nhận biết được điều đang diễn ra,  Lạc Quý đã bị cha nuôi đè chặt hai chân, hai tay kềm chặt, bờ môi bị hôn ngấu nghiến. Hoảng loạn, Lạc Quý ra sức vẫy vùng  chống trả. Lạc Vĩnh An bị hất ngược ra sau, thân mình đập vào khung giường, trượt dài xuống đất.

Một khoảng tĩnh lặng. Lạc Quý vội châm đèn và lay lay người Lạc Vĩnh An. Tiếng thở đều đều báo hiệu Lạc đại nhân đã say quá và chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.

Vị công tử trẻ tuổi mặc áo lụa tím nhấp một hớp trà rồi thong thả tuyên bố:

–         Ta nhất định bắt được cành hoa của Lạc Quý công tử. Nhất định phải tiếp cận, phải thử nếm cho được hương vị của bông hoa hoang dại kiêu ngạo ấy!

Tiếng hét, tiếng  đập bàn phẫn nộ. Những sự tranh giành không ngớt:

–         Ta, Lạc Quý là đối tượng của ta!

–         Ngươi tưởng ngươi là ai?Đừng làm càn.

–         Công tử Lạc Quý, ta thề không nhường cho bất kỳ ai!

……………………………………..

……….”……………….”

–         Lạc đại nhân, nghe nói Lạc Quý công tử tài năng hơn người, diện mạo anh tuấn. Ta thiết nghĩ phải chăng…chúng ta nên kết duyên thông gia?

–         Mạo phạm Lạc đại nhân, nữ tử của ta vốn nổi tiếng trong thành về tài sắc vẹn toàn, biết bao vương công quý tộc ước muốn. Nhưng…lại có vẻ thuận lòng muốn được theo hầu hạ Lạc công tử. Có lẽ…

Lạc Vĩnh An giật mình hoảng hốt. Mồ hôi ướt đẫm bảo đan.

Gió nhẹ đẩy hương thơm thoang thoảng  của canh hải sâm đến cánh mũi, khiến Lạc đại nhân tỉnh hẳn. Lạc Quý đang bưng khay đồ ăn tới gần bên giường, cả gương mặt như là mây đen ì ầm kéo tới. Lạc đại nhân giật thót, mắt rút ngay về, khi vừa chạm phải tia nhìn đầy nguy hiểm của nam tử kia.

–         Cha! – Lạc Quý lạnh băng.

–         Uh , uh…ta…ta ta xin lỗi.. –  Lạc Vĩnh An tái đi, môi miệng lắp bắp.

–         Tại sao lại xin lỗi? – Gương mặt Lạc Quý chuyển dần sang đỏ

–         Ta…là ta, ta sai, ta không đúng, đáng ra…ta…. Là đêm qua ta say quá nên…

–         Vậy mà ta những tưởng cha sẽ giả vờ không nhớ gì chứ. – Giọng Lạc Quý chuyển sang  móc méo.

–         Bát canh này… – Lạc đại nhân biểu cảm đầy hối lỗi – Ngươi không cần tốt với ta như thế. Ta …

–         Cha tưởng ta mang canh cho cha ăn sao? Chuyện đùa!

Lạc Vĩnh An bị mắng bất ngờ, cứng người, không dám ngậm miệng lại. Bờ mi bối rối, hoảng sợ.

–         Cha! Người đã nhẫn nhịn được 4 năm qua, vậy mà sao giờ lại sơ suất biểu lộ thứ tình cảm đó?

–         “…”

Lạc Quý không thôi:

–         Người viện lý do báo đáp công cứu mạng , đem ta về nuôi, lấp liếm cho mục đích muốn có ta bên cạnh,  tưởng ta không biết sao.

 

–         Ngươi…tại sao..?

 

–         Ta vốn biết từ ngay cái buổi sáng cha nhìn thấy ta sau khi tỉnh dậy…

 

Một cánh hoa đào lướt nhẹ cùng gió, hạ cánh xuống mặt hồ, vẽ những vòng sóng đồng tâm dao động lên mặt nước trong xanh.

–         Ta sẽ bỏ qua chuyện đêm qua, nhưng có một điều kiện. Ta cần cha cùng ta làm một chuyện.

 

–         Chuyện, chuyện gì? – Lạc Vĩnh An lần đầu tiên trong suốt 36 năm cuộc đời cảm thấy lo lắng và phấn khích đến như thế.

 

 

–         Sẽ phải giao bôi rượu máu. Người có cần biết lời thề là gì trước không?

 

–         Ta…ta chỉ cần… không phải ngươi bỏ đi, điều gì ta cũng ưng nhận.

 

 

–         Được!

Hai giọt máu của hai con người không cùng huyết thống quyện lấy, tan hòa trong nhau…

–         Cha! Người phải giúp ta trả thù!

 

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

DH- hồi 4

** — Hồi 4: Hoa khai –**

( Năm Hoàng Thiên thứ 25)

Nàng xuân của đất trời vừa tới. Trăm hoa đua nở điểm tô cho kinh thành hoa lệ sắc màu rực rỡ. Triệu Đĩnh vốn thông minh và biết chữ, chỉ bốn năm chăm chỉ học hành, được cha nuôi kèm cặp, nay đã thành bậc trí thức của đất kinh đô hoa lệ. Cái tên Lạc Quý có phần xa lạ với Triệu Đĩnh, song để có thân phận tốt, chàng không lấy nó làm vấn đề.

Lạc Quý mặc dù nổi tiếng thông mình, tài hoa, lại được Lạc Vĩnh An đi đến đâu cũng giới thiệu, khen ngợi, song chưa một lần bước ra ngoài phủ họ Lạc. Những vị quý tộc trẻ tuổi đôi khi muốn tỉ thí văn thơ đều phải đến tận phủ Lạc đại nhân để diện kiến. Và càng không phải ai muốn vào phủ họ Lạc đều được.

Sau 4 năm làm con nuôi Lạc đại nhân,  Lạc Quý nhanh chóng biến đổi thành một trang anh tuấn, trí tuệ, diện mạo, phong thái đều tuyệt phần  hoàn hảo. Duy chỉ có một điều không hợp với gương mặt rạng ngời ấy đó là đôi mắt, một đôi mắt sâu, với hàng mi dày  đậm sắc lạnh và có nét u buồn. Vì đôi mắt ấy mà những tiểu cô nương theo cha tới nhà Lạc đại nhân, đêm về mất ngủ, thao thức tơ tưởng. Cũng vì nó mà muôn trang nam tử cao quý chỉ sau một lần gặp mặt, về nhà bứt rứt không thôi.

Tên tuổi Lạc Quý trở thành đề tài nóng hổi của kinh thành mùa xuân này, khi Lạc đại nhân trong tiệc rượu tống tiễn năm cũ đã tuyên bố trước đông đảo quan lại đại thần: “ Mùa xuân này Lạc Quý sẽ cùng ta tham dự lễ hội Thái Đóa do bộ lễ chủ trì”. Lễ hội Thái Đóa – lễ hội ngắt lộc thưởng hoa diễn ra mỗi năm một lần vào ngày mười lăm tháng giêng. Đây là dịp các nữ tử quý tộc thể hiện tài năng pha trà, làm bánh, ca đàn. Các nam tử quý tộc thì làm thơ, vẽ tranh. Quan lại, vương gia thì uống rượu, chơi cờ, bàn chuyện hôn sự.

Trong lễ hội luôn có màn hái hoa và lộc các cây trong đình viện thuộc bộ lễ cai quản. Mỗi đóa hoa, nhành lộc sẽ được chủ nhân thắt một dải lụa có ghi tên mình. Sau đó trong ngày sẽ bí mật thả vào bể Ngọc ở sân giữa. Cuối ngày, khi trăng tròn, lúc ấy đèn lồng bắt đầu được treo lên, cũng là lúc mỗi người tự tìm cho mình một chiếc lá hoặc một nhành hoa bồng bềnh trong làn nước nơi bể Ngọc. Tên người bắt được sẽ là vị trong nội mùa xuân phải tới hỏi thăm. Lễ hội này cốt để tăng thêm sự thân thiện giữa văn võ bá quan, cũng là hình thức những thế lực giao kết ngầm bí mật chiêu mộ lực lượng.

Tiếng đàn ca nhảy múa náo nhiệt cả một góc đình viên, một góc khác lại ngân nga tiếng ngâm thơ trâm bổng. Sau một hồi được cha nuôi dẫn đi chào hỏi hết lượt vương gia, quan lại lớn bé, Lạc Quý bèn lẻn đi một mình. Chàng ngồi trên cành cao, mặc nhiên ẩn thân, quan sát những người tới thả hoa và lộc vào trong giếng. Mặt trời đứng bóng, một hài tử da trắng, bụ bẫm xinh xẻo chừng ngoài mười tuổi chạy tới thả chùm hoa tim tím với dải lụa xanh. Hàng lông mày của Lạc Quý khẽ nhếch lên. Khi cậu bé vừa đi khuất, Lạc Quý trở xuống và nhanh tay vớt lên chùm hoa ấy. Dải lụa đề tên : “ Dã Minh”.

 

 

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

DH- Hồi 3

**–Hôi 3: Con nuôi –**

( Năm Hoàng Thiên thứ 21)

Lạc đại nhân ngồi gật gù trong chiếc xe ngựa lắc lư nghiêng ngả, theo nhịp chạy kinh người của đôi tuấn mã, trên con đường sỏi đá quanh co. Trời đã buông màn từ lâu, hai bên chỉ toàn rừng núi vắng vẻ, không một tia lửa của nhà dân thấp thoáng. Một tiếng “Uỳnh” vang động cả đất trời tĩnh lặng, Lạc đại nhân bị kinh động, giật mình choàng dậy. Trong tích tắc, bánh của chiếc xe ngựa va phải đá bị gãy trục, hất tung người đánh xe xuống đất. Những con ngựa hoảng loạn cứ lao mình vào đêm. Thân xe bị giật tung, nghiêng hẳn một bên, kéo lê  đi kinh hoàng. Cho tới khi hai con tuấn mã đủ bình tĩnh để dừng lại, Lạc đại nhân đã không ý thức được gì nữa, toàn thân thương tổn, không thể cử động.

Tang tảng sáng, Triệu Đĩnh vác rìu đi đốn củi. Sau lớp sương dày phủ trắng những cành cây khẳng khiu, một bóng xe ngựa méo mó mờ mờ hiện ra. Triệu Đĩnh tới gần hơn, biết có chuyện, cậu vội vã nhanh chóng cứu người.

Lạc đại nhân mê man sốt, khắp người bầm tím, tay phải gãy, đầu thì bị thương, máu khô đọng thành vệt đen dài trên mặt. Triệu Đĩnh cẩn trọng chăm sóc, vét hết bạc lẻ trong nhà rồi bán cả bộ lông hươu mới săn được, để gọi thầy lang trong làng tới chữa trị. Trong túp lều sập xệ, quạnh quẽ của Triệu Đĩnh, nay lại có bóng dáng hai con người.

Hai ngày sau, khi những tiếng chim sâu bắt đầu lích chích trên tán cây cạnh ô cửa đầu giường, Lạc đại nhân từ từ mở mắt. Trước khi cái đầu có thể quay ra nhìn những gì xung quanh, một cơn chấn động dội lên óc. Mắt nhòa đi vì đau. Lúc ấy, Lạc đại nhân ý thức được tình trạng  thân thể của mình. Ngài cất tiếng gọi, không một ai đáp.

Ánh nắng xiên vào giữa giường, từ ngoài vọng tới tiếng bước chân. Một thoáng sau, có bóng người bước vào. Gương mặt cháy đen sạm của một thiếu niên rắn rỏi, tuấn tú cũng là ân nhân của mình, làm cho Lạc đại nhân khi nhìn thấy phải thốt lên trong lòng một cách thảng thốt: “ Mỹ thiếu niên” !

Năm ấy là năm Hoàng Thiên thứ 21, kinh thành chấn động tin tức : Lạc đại nhân – Lạc Vĩnh An, mỹ anh tuấn 32 tuổi chưa lập gia thất, quan nhị phẩm triều đình, trong lần đi công cán bí mật, bị gặp nạn. Được cứu bởi một mỹ thiếu niên. Và mỹ thiếu niên ấy được ngài nhận làm con nuôi, đặt cho tên là Lạc Quý.

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

DH- Hồi 2

** –Hồi 2: Đám tang–**

( Năm Hoàng Thiên thứ 20)

Trời về tối, Triệu Đĩnh nhìn khắp khu nghĩa địa u uẩn một màu tang tóc, thê lương. Rốt cuộc cũng tìm thấy một chỗ trống gần gốc cây Hoàng đàn bị sét đánh cháy xém một bên thân. Cậu cố hết sức mà một đứa trẻ 13 có được kéo lê cái quan tài quấn bằng thân đay rách nát về phía ấy. Hai bàn tay ri rỉ máu khi Triệu Đĩnh cầm cái cào đào bới như điên xuống nền đất sỏi đá một ô huyệt để chôn cất người mẹ đáng thương của mình.

Tiếng gió vít những cành cây xung quanh, hợp thành thứ âm điệu tiễn biệt người chết về với cửu tuyền, thay cho những người thân thích không có mặt. Triệu Đĩnh không khóc, cậu cắn môi đến mức tóe máu, để nhất định không khóc. Mất ba canh giờ mới đào xong một cái hố vừa đủ để chôn cất người mẹ. Triệu Đĩnh lặng đi, cậu vùi từng nắm đất cho   mẹ, miệng lẩm nhẩm những lời ca đồng giao mẹ cậu từng hát: “ Mùa xuân ta cùng ngắm hoa nở. Mùa hạ ta đi tới biển xa. Thu sang em khâu chiếc áo ấm, để mùa đông lạnh giá người mặc…”

Bóng tối nổ lốm đốm trên cành cây ngọn cỏ, những cánh đom đóm bắt đầu bay lên từ bụi rậm nào đó. Hai sắc xanh đen lòa nhòa quấn lấy nhau, làm nền cho những viên ngọc xanh lục như mắt mèo nhấp nháy, đưa linh hồn người chết ra đi, đến cõi vĩnh hằng.

Những lời cuối cùng của mẹ, Triệu Đĩnh không thể quên, và càng… không thể làm theo!

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

Hồi 1: Ước hẹn.

( Năm Hoàng Thiên thứ 7 )

Tố Nhi đan tay mình với bàn tay to lớn, ấm áp của  Dã Dực. Tình yêu của hai người đã được hai bên gia đình chấp thuận. Chỉ còn tháng nữa là có thể thành thân. Hai kẻ yêu nhau hưởng trọn những phút giây đẹp nhất của mùa xuân đât trời và mùa xuân tuổi trẻ.

Những cánh đào phai  phủ lên hai thân thể đang phiêu bồng nơi tận cùng thiên đường, sắc màu trinh nguyên. Đám mây khẽ kéo bức màn mỏng nhẹ, che đi đôi mắt tò mò của nàng trăng mười sáu, cùng những nụ cười ẩn ý của muôn vạn vì sao.

–         Mai, ta phải lên kinh.

Dã Dực từ tốn ôm Tố Nhi vào sát thân mình.

–         Nhận ấn và nhậm chức xong xuôi, ta sẽ thu xếp  để làm lễ bài đường. Cứ yên tâm và chờ ta nhé.

–         Thiếp sẽ luôn đợi chàng mà.

Tố Nhi dụi dụi mái tóc suôn bồng, buông xõa nơi ngực Dã Dực đầy tin tưởng.

Năm ấy, Dã Dực cùng mẹ – người thân duy nhất lên kinh, được giao cho chức tri phủ một tỉnh miền Đông, vốn là vùng đất giàu có, thịnh vượng. Thấy Dã Dực là người có tài, xuất thân không quá hèn kém, gương mặt lại anh tuấn, Ngũ Vương gia liền gả con gái cho. Từ ấy cuộc đời Dã Dực ngày một thăng tiến, nhưng lời hẹn ước với Tố Nhi hôm nào cũng dần trôi vào lãng quên.

Cũng mùa đông năm ấy, có một đứa trẻ chào đời trong cái giá rét của xứ Bắc khắc nghiệt mà không  một ai vui mừng chào đón!

Đăng tải tại Uncategorized | 2 bình luận

Dạ Hình: Tiết tử

Cánh cửa gian ngục đóng sập lại sau lưng Dã Minh. Tiếng bước chân của tên quản ngục có gò má hóp lại xanh xám, đôi mắt sâu hoắm giật giật, và cái mũi quạ dường như đang xa dần. Gương mặt tên quản ngục ấy ám ảnh bất kỳ ai một lần nhìn thấy hắn.

Dã Minh lết tấm thân chưa bao giờ bị ai đánh đòn, nay lại trải qua một trận thừa sống thiếu chết, lui vào góc xa nhất của gian ngục lạnh lẽo. Cậu kéo những mảnh áo rách tả tơi dính bết máu lại sát thân mình, khói trắng lờ mờ từ hơi thở gần như đóng băng ngay trên bờ môi dập nát. Toàn thân run rẩy vì đau và rét. Những thanh song ở mãi trên ô cửa cao ngoài tấm với, hắt vào thứ ánh sáng nhờ nhờ của một đêm trăng u ám đầy nghiệt tình.

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

ngày đẹp trời đi chụp ảnh a~~~!

ẢnhẢnhẢnhẢnhẢnh

(làm bộ dễ thương! nói thật chụp xong nhìn lại thấy muốn ói! =))

 

….và đây là bản chất thật!…=))))))

ẢnhẢnhẢnh

 chú ý cái mẹt ta ở đàng sau cái bạn áo xanh á! :D!
 thôi nhỉ! về nghỉ hè đã! bái bai Hà Nội!Ảnh

 

 

Đăng tải tại Uncategorized | 4 bình luận

Dạ Hình văn án!

Ảnh

(minh họa thôi nhá! mềnh định vẽ cho bộ này cơ mà con bạn nó mô tả ít quá! – – chứ vẽ dc!)

                                                                             Dạ Hình

                                             Tác giả: IvyFox
                                             Beta: Hồng Trù (it’s me!)

                                             Thể loại: Huynh đệ, ngược luyến tình thâm, cung đình tranh đấu…ờ…SM (có thể sẽ nhẹ thui! ^^)

Ghi chú: viết theo lối chương hồi, ý chính là chủ yếu, ko đi sâu vào diễn tả nội tâm nhân vật……..đại loại là … như 1 người kể chuyện xưa, chỉ thuật lại câu chuyện , phán xét hay cảm nhận thế nào là ùy vào người nghe aka người đọc! ^^ thảo sức mà diễn giải câu chuyện theo ý mình nha!

Văn án:

 

 

Hắn, quý công tử hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong của thượng thư phủ. Viên ngọc quý của kinh thành, tình nhân trong mộng của tất thảy tuấn nam, mỹ nữ.. Nhưng dằng sau ánh hào quang rực rỡ ấy là máu tanh, là hắc ám…..

Y, tiểu thiếu gia của phủ tể tướng, nhận hết mọi yêu sủng của gia đình , hoàng gia, thuần khiết và thanh sạch như dòng nước….Đằng sau Y cũng là hắc ám, là đen tối sẵn sàng vấy bẩn lên thân y.

 

 

Hắn và y vốn dĩ nên là hai đường thẳng ko giao nhau, nhưng đâu có ai ngờ vận mệnh của hai con người từ lâu đã quấn chung 1 chỗ.

 

( uhm… cái này là truyện Dạ Hình bạn ta viết, dc phép nên ta đăng lên đây! bạn nào có hứng thú thì đọc! ^^ tiện nói luôn cái văn án nầy là ta chém! thú thưucj là ta cũng chưa rõ nội dung từ đầu đến cuối ra mần răng vì nhỏ còn đang viết….ném cái này lên nhá hàng đã! tháng 8 sẽ làm cái mục lục và đăng mấy chương đầu luôn! ^^)

Đăng tải tại Uncategorized | 3 bình luận

Nhiều lúc muốn trào nước mắt…………

” Con muốn đi theo con đường mà con đã chọn, có thể 1 ngày kia con sẽ khóc, nhưng con sẽ tự lau khô nước mắt của mình…”

Tôi nhớ đọc được câu nói này trong 1 cuốn truyện tranh, tên j cũng chả nhớ nữa, cũng lâu rồi…. Cô bé ấy muốn làm ca sĩ, muốn dc đi ra ngoài kia, dang rộng đôi cánh của mình. Cô bị cấm đoán, bị ngăn cản,…cô đã thuyết phục cha mẹ mình như thế…nhẹ nhàng nhưng cũng đủ quyết liệt…
Ngẫm lại mình lại thấy buồn cười. Ngày đó tôi cũng đấu tranh, cũng muốn đi theo con đường mình đã chọn….Thiếu chút nữa thì bị từ mặt…tôi dám chắc nếu ko phải là đấu tranh qua điện thoại, nếu ko phải khoảng cách là 120km, chắc có lẽ bố tôi đã di dời cái đầu tôi đi chỗ khác….
Mà h thì sao??  Tôi thậm chí còn ko biết phải đi tiếp con đường mình đã chọn như thế nào.
Tôi ko giống cô bé trong câu chuyện kia, ko có khả năng thiên phú, ko có đủ dũng khí để tự thoát li vòng bảo vệ của gia đình, thậm chí ko có dũng khí đi hết con đường mình đã chọn…..
Và h đây tôi mông lung trong quyết định của chính mình. Có phải tôi đã quá vội vàng khi quyết định ko? có phải tôi quá bồng bột khi ko nghe theo lời khuyên của mọi người ko? có phải…tôi đã sai?
Tôi ko biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào….Chán nản, bực bội, thất vọng, lười biếng…..mờ mịt. Đúng vậy. Là mờ mịt. Tôi ko biết phải bước tiếp như thế nào………Không hiểu dc bản thân muốn j, cần j, và phải làm j….
Bất tài.
Vô dụng.
Khốn nạn thay!

Còn là 1 người nhát gan, ko có dũng khí….
.
.
.
Cũng  không thể khóc. Hay tôi thực ra là ko dám khóc…..?… Vì tôi của hiện tại…đã không còn có thể tự lau nước mắt của chính mình nữa rồi…
Tôi mệt mỏi….chán chường…muốn nghỉ ngơi…
Nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn nhẫn….
Cơm, áo, gạo tiền…
Ánh mắt thất vọng của người thân.
Niềm tin của mọi người….
Tôi vẫn thường nói với mọi người sống là cho mình, ko phải cho người khác….nhưng, nói thì dễ…..thực tế là ai cũng phải sống thêm phần cho cả những người khác ….hay…vì tôi sợ hãi.. mà tự ảo tưởng như thế…….???

Thật sự, tôi rất sợ….sợ lắm!
Tôi sợ đối mặt với sự thất vọng của gia đình..
Tôi sợ người khác nói tôi bất tài vô dụng.
Tôi sợ phải bước những bước chân vô định trên con đường tôi chọn.
Tôi sợ cái tương lai mờ mịt trước mắt…

Tôi muốn khóc……
.
.
….nhưng…Tôi sợ mình không khóc được.

Ảnh

 

Đăng tải tại Uncategorized | 1 bình luận

1 vài cái tranh

Đăng tải tại Uncategorized | 2 bình luận